Ra đường sợ nhất… công nông!
Về nhà sợ nhất… vợ không nói gì!
Ngẫm mình số chẳng ra chi
Vợ thì đời cũ, ti vi đời đầu
Đời đầu nên chẳng có râu
Vặn, sờ thoải mái mà màu chẳng lên
Chẳng bù cho cái nhà bên
Mới chạm một tí, mà lên ầm ầm
Hôm nào gió rét, mưa dầm
Mình sang hàng xóm sờ nhầm ti vi…
Muốn đi mà chẳng dám đi
Sợ vợ nó nguýt, sợ dì nó ghen
Sợ đi rồi sẽ thành quen
Không có nhận xét nào