(Dân Việt) - Câu nói “trồng cây gì, nuôi con gì” không hẳn là một câu hỏi khi nó được nói ra ở quá nhiều nơi.
Một lần trên cao nguyên Đồng Văn (Hà Giang), trò chuyện với một cán bộ phòng văn hóa, tôi nói ra câu ấy, thì một ông già người Mông đi chợ ngồi nghỉ trước thềm nghe thấy bốp lại luôn: “Còn phải dạy, không biết trồng cây gì nuôi con gì mà ta sống đến hôm nay à, nói thế mà cũng nói!”
Tôi giật mình nghĩ về câu phản ứng của người dân và lúc đó mới nhận ra là có vấn đề trong tư duy lãnh đạo.
Vấn đề là nói với dân có lẽ là lãnh đạo đã đặt vấn đề sai. Cái mấu chốt ở đây là đầu ra cho sản phẩm làm sao bảo đảm thì người dân sẽ thoát nghèo. Ai cũng biết làm việc cả, thời chưa có kế hoạch, không có nhà nước thì người dân tự sản tự tiêu khép kín và người ta trồng, người ta nuôi những thứ bảo đảm nhu cầu sống tối thiểu. Còn muốn giúp người dân bứt phá, thoát ra cái nghèo thì ở chính sách đầu ra cho sản phẩm nuôi, trồng gì thì chỉ phía nhà nước mới trả lời được. Có được cái đó thì người dân sẽ tìm mọi cách đáp ứng. Rõ ràng câu trồng cây gì, nuôi con gì không phải để nói với dân mà là câu của các nhà quản lý nói với nhau.
Chuyện trồng cây gì nuôi con gì hẳn không phải hôm nay cán bộ nghĩ ra, mà nó là nỗi ưu tư thường trực của mỗi người dân từ bao đời. Bây giờ xuống nói với dân câu đó quả thực chả có sáng tạo và trách nhiệm gì cả.
Không có nhận xét nào